Chủ Nhật, 19 Tháng Một, 2025

Chân trời có một ngôi sao

Tin mới

Trung nắm tay Thu siết chặt:

– Anh hứa sẽ làm cho em một cái đèn thiệt to, thiệt đẹp mà.

– Chắc hông?

Thu nhìn anh nó tỏ vẻ nghi ngờ.

Trung hất mái tóc cứng ngắc như rễ tre ra sau, nói chắc như đinh đóng cột:

– Chắc. Anh cóc cần xạo em làm gì đâu.

Nhỏ thu chớp mắt, gật đầu tin tưởng lời nói hùng hồn của anh nó. Cuộc đối thoại kết thúc bằng một cái ngoéo tay, một ngón đen nhẻm, gầy guộc của thằng anh và ngón kia xanh xao của nhỏ em đang run lên khe khẽ vì xúc động.

+++

Những sợi nắng vàng óng tò mò leo lên bức mành tre, thò đầu qua mấy khe hở lấp lánh trên sàn nhà đất ẩm ướt. Trung vội vàng nhặt lấy cái bao tời đặt ở góc nhà khoác lên vai, vẫy tay chào Thu rồi bước ra sân. Một ngày mới bắt đầu. Dáng Trung nhỏ bé, loắt choắt với cái bao đong đưa trên vai dần khuất khỏi con hẻm hẹp. Nó đi làm việc ở bãi rác mà người ta mới đổ sớm nay.

Trung – Thu là hai anh em sinh đôi. Nó nghe mẹ kể vào cái đêm trăng tròn tháng Tám ấy, khi cả xóm từ trẻ con đến người già đều tụ tập ở sân Ủy ban xem văn nghệ thì mẹ nó trở dạ. Hai cái tên Trung – Thu bắt nguồn từ đấy. Đêm hai anh em nó chào đời, Ba bảo cái gì cũng nhất: Trăng tròn nhất, sáng nhất, không khí vui vẻ nhất và mọi người đều đang cảm thấy vui vẻ nhất. Nhưng, tất cả những cái nhất ấy không phải là một lời tiên tri về tương lai rằng hai anh em nó sẽ sống thật sung sướng mà những cô, bà trong xóm thường nói.

Đúng vào cái đêm hai anh em nó tròn 8 tuổi. Người ta mang về đặt vào giữa sân một chiếc xích lô dúm dó, là thứ còn sót lại và là “nhân chứng” cho sự ra đi vĩnh viễn của ba tụi nó trong một vụ tai nạn giao thông khi trời nhập nhoạng tối. Trụ cột gia đình vụn vỡ. Cả ba mẹ con chới với trong sự thiếu thốn. Gánh hàng rong của mẹ không đủ để nuôi hai đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi đến trường. Bé Thu lại ốm yếu từ lúc mới lọt lòng. Hình như tất cả những căn bệnh gì có thể…bệnh được thì bé Thu đều đã trải qua bằng những cơn đau vật vã. Nhìn nó ốm yếu như một chú mèo con. Còn Trung – ở cái tuổi đẹp nhất của thời thơ ấu, khi lẽ ra phải được đến trường, được vui chơi hiếu động cùng với bao bạn bè đồng trang lứa thì nó phải nghỉ học ngay khi vừa mới biết được những con chữ đơn giản nhất. Cuộc sống của nó bắt đầu ở bãi rác nằm ở vành đai thành phố, trên những nẻo đường quanh co để kiếm thêm tiền phụ giúp mẹ.

+++

Kể từ khi Trung bước những bước chân đầu tiên còn bỡ ngỡ vào dòng đời vùn vụt chảy để kiếm sống, thấm thoát đã bốn năm trôi qua. Nắng mưa, gió bụi đã biến nó từ một cậu bé trắng trẻo trở thành một cậu bé đen nhẻm, tóc vàng chạch, khét mùi nắng và gầy guộc. Ban ngày, nó lang thang khắp nơi, len qua cả những con hẻm nhỏ xíu, lượm lặt những thứ chai lọ, bao bì và giấy báo cũ mà người ta bỏ đi. Bé Thu vì ốm yếu nên ở nhà lo phần cơm nước, trông nhà. Lúc khỏe thì chăm sóc thêm mấy luống rau xanh trên mảnh đất nhỏ phía sau nhà để cải thiện thêm cho bữa cơm. Hôm nào có nhiều rau thì bó dăm ba bó ra bán ở đầu ngõ. Đêm đến, sau bữa cơm tối, hai anh em nó lại dắt nhau đến lớp học tình thương của Phường, bi bô học chữ. Hễ Trung nhất lớp thì Thu nhì và ngược lại. Niềm vui tinh thần ấy đã phần nào lấp đi khoảng trống của sự thiếu thốn vật chất trong cuộc sống thường ngày của ba mẹ con.

+++

Chiều nay, Trung về nhà sớm hơn thường lệ. Vẫn cái dáng loắt choắt, tay phải nó nắm chặt miệng cái bao căng phồng, đong đưa nặng nhọc trên những mấu xương nhô lên ở bả vai, tay trái nó xách một cái khung tre bẹp dúm, méo mó mà chẳng ai nhận ra là cái gì, trừ nó. Khuôn mặt nó bừng lên niềm vui sướng. Nó nhảy một bước dài qua thanh gỗ chắn ngang cửa, hét to lên:

– Thu ơi, ra đây coi nè.

Nhỏ Thu mặt dính vài vệt lọ nồi đen nhẻm chạy ào từ dưới bếp lên nhìn anh nó lom lom. Không đợi em hỏi, Trung giơ cái khung tre ra trước mặt:

– Lồng đèn nè.Thu trợn mắt, lè lưỡi ra giễu:

– Anh Hai có nhìn lộn hông? Lồng đèn gì mà bẹp dúm, xấu ình hà.

Thằng Trung nhe răng cười hì hì:

– Đâu có, ý anh nói đây là cái khung lồng đèn anh lụm ở ngoài bãi rác. Tí nữa, hai anh em mình làm lại, bảo đảm đẹp mê tơi luôn.

Nhỏ Thu nguýt dài:

– Chắc…

Bữa cơm chiều nay, hai anh em nó ăn nhanh đến nỗi mẹ phải ngạc nhiên. Thường ngày, đến cả miếng cơm cháy cũng không còn. Vậy mà tối nay hai đứa lại nháy nhau để lại một miếng cơm ở góc nồi. Ngọn đèn dầu được khêu cao hơn. Trung lôi cái khung tre méo mó ra khỏi gầm giường, lật sang phải, sang trái ngắm nghía. Một lúc sau, nó bắt đầu cặm cụi uốn, bẻ, cột lại các mối nối bằng mấy cọng dây thun. Rồi sau đó lại đo đo, cắt cắt trên mảnh giấy bóng kiếng màu đỏ. Nhỏ Thu bưng bát cơm nguội ngồi xuống bên cạnh, kê cái đòn nhỏ chống cằm nhìn anh nó làm lồng đèn. Hồi ba còn sống, cứ đến tết Trung Thu, hai anh em nó lại bắt ghế ngồi xem ba chẻ tre làm lồng đèn. Nào là đèn con gà, con vịt, xe tăng, tàu thủy. Cái nào cũng làm hai anh em nó mê tít. Bây giờ, Trung Thu sắp đến làm hai anh em nó thấy nhớ ba kinh khủng. Nhưng không đứa nào dám nói vì sợ mẹ buồn và kể cả hai đứa nó cũng không cầm được nước mắt. Mảnh trăng chưa nguyên vẹn leo lắt ngoài khung cửa sổ, hắt một thứ ánh sáng đùng đục vào hai cái bóng nhỏ nhoi in trên vách nứa. Nhỏ em đã chờ rất lâu, đầu gục xuống, hai mắt cứ chực díp lại nhưng thỉnh thoảng lại cố mở ra.- Thu.Tiếng gọi của Trung làm nhỏ em giật mình. Nó ngẩng mặt lên, quên cả cơn buồn ngủ đang ập đến và cả những cái ngáp dài. Nó tròn mắt nhìn chiếc lồng đèn xinh xắn, lung linh trên tay anh nó reo lên:- Một ngôi sao đỏ.Đêm đã khuya. Bé Thu mang cả món quà của anh nó vào giấc ngủ. Nó mơ đến đêm rằm…

+++

Trung thu, vẫn là vầng trăng ấy nhưng sáng lạ kỳ, lung linh phủ vào vạn vật một tấm lụa vàng lấp lánh, mát lạnh. Thu thấp thỏm chờ anh nơi đầu ngõ. Hôm nay, Trung về muộn với một bao cát đầy nhóc những vỏ lon. Thu không dám trách anh tiếng nào, chỉ lặng lẽ đứng nhìn cái dáng gầy nhom, tội nghiệp của anh nó đang lúi húi trước ngạch cửa, cẩn thận đếm lại những gì kiếm được trong ngày. Trẻ em trong những ngôi nhà lân cận đã bắt đầu thắp đèn kéo nhau ra phố. Tiếng cười rộn rã của chúng làm nhói lòng bé Thu. Nó cứ ngước mắt nhìn lên ngôi sao đỏ treo trên vách thèm thuồng.

Có tiếng trống lân vừa từ xa vọng lại khiến Trung sực tỉnh, cái háo hức trong lòng nó giờ mới chồm dậy nôn nao. Nó cuống quýt xối nước tẩy đi thứ mùi tanh nồng vốn dĩ của bãi rác, và vội chén cơm Thu đã dọn sẵn trên bàn. Vài phút sau, chiếc lồng đèn đã lung linh ánh nến. Trung dắt tay em ra phố, hòa vào đám con nít đi ngang qua ngõ. Dáng mẹ khắc khổ tựa nơi thành cửa vẫy tay chào hai anh em nó.Phố xá rực ánh đèn, ánh đuốc. Tiếng trống lân nổi lên khắp nơi giòn dã. Bé Thu ngước nhìn những chiếc lồng đèn sang trọng, đủ hình thù, màu sắc treo trước những cửa tiệm, trên ban công của các ngôi nhà khá giả. Rồi nó quay sang nhìn anh và cảm thấy vô cùng mãn nguyện với chiếc đèn nhỏ xinh xắn mà nó có. Nó cũng chẳng nghĩ đến bánh kẹo hay quần áo đẹp. Hai đứa nắm chặt tay nhau len lỏi vào sân Cung Văn hóa xem văn nghệ. Phía trên sân khấu, chị Hằng Nga vừa xuất hiện trong bộ đầm trắng duyên dáng dài phủ gót, chiếc vương miệng lấp lánh trên mái tóc dài óng ả, tay cầm cây đũa thần trên đầu có gắn một ngôi sao màu bạc, cất giọng dịu dàng:

– Chào các bạn nhỏ yêu quý, trong đêm Trung Thu thần tiên này, các em hãy nói với chú Cuội và chị Hằng tất cả những điều mà các em mơ ước. Chị sẽ biến những điều ước ấy thành sự thật nếu các em luôn chăm chỉ và ngoan ngoãn.

Cô bé bên cạnh tay cầm chiếc đèn Thiên Nga màu tím, ngã đầu vào lòng mẹ phụng phịu:

– Con ước có một cái áo đầm công chúa.

– Con ước chiếc xe hơi điện tử điều khiển từ xa.

Tiếng cậu bé nào đó thì thầm với bố.

Khắp nơi xung quanh hai anh em ngập tràn những tiếng xì xào, ước nguyện. Thu quay sang giật giật gấu áo anh:

– Điều ước chỉ có trong truyện cổ tích. Chị Hằng trên sân khấu làm sao thực hiện được hả anh?

Trung cười và cố làm cho Thu không thất vọng, nó bảo em:

– Em cứ ước đi. Chắc chắn là chị Hằng sẽ đem đến cho em điều em mong ước vì đêm nay là Trung thu mà.

Trung nói thế vì nó nghĩ bé Thu cũng sẽ ước những điều như những cô cậu bé kia. Rồi sau đêm nay, nó sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn nữa để kiếm thêm tiền. Chắc hẳn đến Trung thu năm tới, nó sẽ mua được cho Thu thứ mà cô bé ao ước. Trung khẽ mỉm cười tự thưởng cho kế hoạch hoàn hảo ấy rồi hích vào vai em thúc giục. Bé Thu siết chặt tay Trung, bẽn lẽn nép sát vào người anh, nói nhỏ trong hơi thở run run:- Em ước…ước…được có…Ba.

Có cơn gió đêm vừa len lỏi chạy qua. Nhỏ Thu thôi không nói nữa, cúi xuống ôm ngôi sao nhỏ vào lòng che chở. Trung đưa tay vuốt tóc em. Đầu nó ngẩng cao để những giọt nước mắt không rơi xuống. Trên cao, vầng trăng rằm vẫn huyễn hoặc treo lơ lửng. Bất chợt, nó nhìn thấy hình như có một ngôi sao lạ vừa bừng lên, lấp lánh phía chân trời.

Xem nhiều

Singapore chính thức mở cửa, đón du khách Việt Nam

Kể từ 1/4, Singapore mở cửa trở lại, không yêu cầu cách ly đối với du khách từ khắp nơi với chiến dịch SingapoReimagine. Tổng...

Bài viết cùng chủ đề